Có một Hà Giang như vậy trong tôi !

Với tôi cái cảm xúc được đặt chân đến nơi mình đã từng khao khát thì thật là không thể diễn tả nổi, ngồi sau xe tôi cứ xuýt xoa về nơi này, đẹp, đẹp và đẹp, tôi chẳng biết dùng từ nào để diễn tả vẻ đẹp của nơi đây nữa, tôi nói với anh xế: “Anh ơi, em chỉ muốn ôm trọn Hà Giang vào lòng” rồi anh ấy cười tôi, chắc cười vì cái sự yêu mến quá độ mà tôi dành cho mảnh đất gây thương nhớ này. Ngồi sau tôi hí hoáy với cái điện thoại chỉ mong ghi lại được những khoảnh khắc đẹp của mây trời, cảnh vật nơi đây, rồi bất chợt tôi nhận ra có ống kính nào tuyệt vời hơn đôi mắt nữa sao? Ta đã chiêm ngưỡng cả cao nguyên đá bằng chính ống kính đẹp nhất của tạo hóa ban cho con người không phải sao?

Hà Giang, Ngày…tháng…năm…

Tôi được thằng bạn trong cùng câu lạc bộ rủ rê đi Hà Giang thật bất ngờ, mà mục đích chính là nó chào đón cái tuổi 21 đẹp đẽ của nó là chính.

Vốn dĩ là một đứa mê Hà Giang qua những thước phim, những bức ảnh mà dân mạng vẫn truyền tay nhau, hàng ngày vẫn hiện hữu trên những trang phượt, trên tivi, nên ngay khi được thằng bạn rủ rê với dòng tin ngắn gọn “Hà Giang vẫy gọi” tôi không ngần ngại đáp lại “ Ok”. Phải nói rằng cái cảm giác bản thân sắp được chinh phục những điều mình vẫn luôn khao khát, mơ ước được chạm tới đối với tôi nó thật hạnh phúc và háo hức.

Chúng tôi 3 xe máy, 6 con người lên kế hoạch cho chuyến đi đó: Đồ ăn, xe cộ, bảo hộ, lịch trình… May mắn là có 2 người bạn trong đoàn đã đi Hà Giang rồi, nên chúng tôi cũng cảm thấy tự tin hơn về chuyến đi này. Lịch đi của chúng tôi là 3 ngày 2 đêm ngày 19, 20, 21/08/2016, trước ngày đi thì có thông tin có bão, nhưng chúng tôi vẫn theo kế hoạch mà triển thôi.

Khoảng 13h chúng tôi tập trung ở Café Phượt Thái Nguyên chuẩn bị, chia đồ để lên đường, được cái chị chủ quán đáng yêu, chị cho chúng tôi mượn đồ, chị dặn dò đi đường, chỉ chỗ nhà nghỉ giá rẻ, ăn uống ở mỗi điểm chúng tôi định nghỉ chân.

Ảnh tại: Café Phượt Thái Nguyên
Ảnh tại: Café Phượt Thái Nguyên

Cột mốc KMO Hà Giang

Rồi chúng tôi bắt đầu xuất phát, vì đang thời gian bão nên mưa tầm tã mấy ngày qua, ngày chúng tôi đi cũng mưa xối xả, đến Hà Giang thì trời bắt đầu tạnh ráo và có chút xe lạnh. Đêm đầu tiên ở HG có 1 điều tôi thấy đó là ở đây mọi nhà đi ngủ từ sớm (sớm hơn so với chỗ tôi ở), nói chuyện thì chúng tôi đứa ra lí do: Có lẽ do ở đây gần biên giới nên vậy 😀 (chả biết nó có logic không nữa). Chúng tôi lượn lờ quanh 1 vòng thành phố rồi về phòng . Sáng hôm sau chúng tôi dậy vệ sinh cá nhân, ăn sáng (đồ chúng tôi mua sẵn từ trước), trả phòng và lên xe đi lên Đồng Văn, và tất nhiên không quên chụp 1 kiểu ảnh làm kỷ niệm tại cột mốc KM0 Hà Giang .

   Ảnh tại: Cột mốc Km0 Hà Giang     
Ảnh tại: Cột mốc Km0 Hà Giang

Thật sự đây là 1 chuyến đi may mắn, khi đi thì nghe tin bão, lên đến nơi thì biết tin bão tan, điều đó đã giúp chúng tôi đi lên Đồng Văn trên con đường được bao quanh bởi biển mây bồng bềnh như trong những bức ảnh mà tôi đã từng xem về Hà Giang. Mây, trời, gió chúng tôi cứ như vậy mà hòa quyện vào nhau, thiên nhiên Hà Giang thật hung vĩ, những đám mây trắng che phủ kín những ngọi núi cao sừng sững.

Anh xế của tôi chia sẻ về cảm xúc đầu tiên: “Anh đã từng nghĩ Hà Giang chắc cũng chẳng có gì đặc biệt, núi cao dựng đứng, vách đá sâu thì ở Thái Nguyên khu Võ Nhai, Nghinh Tường đèo cũng có kém gì đâu nhưng giờ thì anh thấy mình đã sai”. Đấy người ta cứ phải đi mới biết nơi đó thế nào, không tự nhiên người ta nói “Hà Giang hùng vĩ và tráng lệ” như vậy đâu.

“Mây của trời cứ để gió cuốn đi”
“Mây của trời cứ để gió cuốn đi”

Có 1 Hà Giang như thế…

Với tôi cái cảm xúc được đặt chân đến nơi mình đã từng khao khát thì thật là không thể diễn tả nổi, ngồi sau xe tôi cứ xuýt xoa về nơi này, đẹp, đẹp và đẹp, tôi chẳng biết dùng từ nào để diễn tả vẻ đẹp của nơi đây nữa, tôi nói với anh xế: “Anh ơi, em chỉ muốn ôm trọn Hà Giang vào lòng” rồi anh ấy cười tôi, chắc cười vì cái sự yêu mến quá độ mà tôi dành cho mảnh đất gây thương nhớ này. Ngồi sau tôi hí hoáy với cái điện thoại chỉ mong ghi lại được những khoảnh khắc đẹp của mây trời, cảnh vật nơi đây, rồi bất chợt tôi nhận ra có ống kính nào tuyệt vời hơn đôi mắt nữa sao? Ta đã chiêm ngưỡng cả cao nguyên đá bằng chính ống kính đẹp nhất của tạo hóa ban cho con người không phải sao?

Muốn ôm trọn Hà Giang vào lòng
Muốn ôm trọn Hà Giang vào lòng

Vừa đi chúng tôi vừa nghỉ chân và tranh thủ chụp lại những bức hình làm kỉ niệm, có một điều tôi sẽ không quên là sau hơn 1 năm biết đi xe máy thì cú ngã đầu tiên tôi được ngã trên đất Hà Giang (hì hì), cũng may ngã xe nhẹ và có giáp bảo hộ nên tôi và xế không bị gì nặng, chỉ là tình thần anh xế có vẻ hơi khủng hoảng .

Cũng may tôi có chút ít kinh nghiệm đi rồi nên cả chặng cũng nói chuyện với xế, hát hò, tào lao bí đao đủ thứ nên không bị buồn ngủ và tôi cũng hiểu cái cảm giác lúc đổ đèo, ôm cua mà ôm ngồi sau ngủ trên lưng thì xế rất mệt.

Cứ rong ruổi trên cung đường, mà lạ thật chúng tôi chẳng gặp đoàn nào cùng lên Hà Giang hay ngược xuống, chắc mấy đoàn cũng hủy cung vì tin bão về, chả thế mà khi tôi đi về mấy đứa bạn cùng lớp tiếc hùi hụt vì đã hủy cung do sợ bão (haha tôi được dịp nên kể lể cho chúng nó nghe).

Dinh thự họ Vương

Đi mãi chúng tôi càng thấy Hà Giang đẹp mê li, qua Quản Bạ, qua núi đôi, qua con đường mang tên Hạnh phúc, rừng thông Yên Minh…À tôi nhớ lúc chúng tôi nghỉ chân tại rừng thông Yên Minh ở đó có 1 ngôi trường, lúc chúng tôi đến các em vừa tan học, chúng tôi cũng bắt chuyện và cho các em những viên kẹo, bánh và không quên nói câu “hẹn gặp lại” thấy mấy đứa vẫy tay chào cũng cảm thấy có thêm động lực và thêm yêu mảnh đất con người nơi đây.

Chúng tôi dừng chân vào thăm Dinh thự họ Vương của vua Mèo tại Đồng Văn vốn nổi tiếng với kiên trúc mang phong cách Pháp, Trung Quốc và H’mông (tôi tìm hiểu trên mạng).

Dinh họ Vương
Dinh họ Vương

Chúng tôi vào chiễm ngưỡng như những du khách qua đường bởi để hiểu về kiếm trúc, nét trạm khắc hay gì đó mang tính chất chuyên môn thì chúng tôi không hiểu rõ.

Cột cờ Lũng Cú

Rời Dinh thự họ Vương chúng tôi đi lên Lũng Cú, nơi địa đầu Tổ Quốc, lại tiếp tục với nhưng con đường đèo dài như một dải lụa mềm mại nhưng cũng mạnh mẽ với những núi cao và vách đá. Vì lúc lên Lũng Cú cũng khoảng 16h hơn rồi, thêm nữa do lúc ngã xe trước nên chân tôi cũng bắt đầu đau nhức nên chúng tôi đi xe máy lên đoạn dừng chân ở trên để gửi xe chứ không leo từ dưới. Cái tâm trạng háo hức, vui sướng như niềm khao khát đang đợi tôi ở trên ngọn cờ kia nên dù đau những tôi vẫn loi nhoi leo lên thật nhanh để được chạm tay vào lá cờ Tổ Quốc, qua những bậc cầu thang trong than cột cờ tôi cũng lên tới đỉnh.

Ảnh chụp tại cột cờ Lũng cú
Ảnh chụp tại cột cờ Lũng cú

May mắn là khi đó trời không có gió nên tôi được nắm lấy lá cờ và vòng quanh người cái cảm giác nói 1 cách hoa mĩ là “Tôi được Tổ Quốc ôm trọn vào lòng” lúc ấy cảm xúc là “Tuyệt vời”, hạnh phúc, thiêng liêng đối với tất cả chúng tôi.

Tôi muốn ôm cả tổ quốc vào lòng
Tôi muốn ôm cả tổ quốc vào lòng

Cái cảm giác chỉ có đoàn tôi đứng trên đỉnh cột cờ cũng thấy sung sướng lắm, thú vị và đáng yêu lắm. Như thể để đón chúng tôi lên thì trời lặng gió, sau khi cả đoàn chụp ảnh, chạm tay vào lá cờ tổ quốc thì sau đó lại có nhưng gió lạ và lá cờ lại tung bay tuyệt đẹp trên bầu trời nơi biên giới. Tôi không biết đó là điều bình thường, tự nhiên hay thực sự có lí do nào đó nữa.

Cà phê Phố cổ, Chợ phiên Đồng Văn

Rời cột cờ Lũng Cú chúng tôi di chuyển về Đồng Văn, tôi còn nhớ rất rõ lúc đi qua Đồn biên phòng Lũng Cú có gặp một vài em bé, có một thằng bé trong số chúng lúc đoàn tôi đi qua thằng bé nói to và dơ tay ra “Đập tay nào”, đáng yêu quá thể. Làm cả đoàn hào hứng lên bao nhiêu. Tới Đồng Văn đoàn tôi đặt phòng nghỉ ngơi rồi đi ăn, tối hôm đó có mưa nên chúng tôi không đi ra chỗ Café Phố Cổ. Ở nhà nghỉ này được cái chị chủ dễ tính, thoải mái, chu đáo, dễ gần nữa thoải mái lắm.

Sáng hôm sau chúng tôi ngủ dậy, vệ sinh cá nhân rồi đi chợ phiên Đồng Văn, bản thân cũng từng được đi một số tỉnh miền núi nên tôi không thấy lạ lẫm lắm, thấy lạ và thú vị thì có lẽ vẫn mãi là hình ảnh những đứa trẻ miền núi cao, ánh mắt to tròn ngây ngô, dễ thương và trong trẻo đến lạ kì. Tôi thấy người ta bảo lên miền cao mà không thử món thắng cố thì thật là phí và chúng tôi cũng thế tư tưởng từ trước là phải ăn món thắng cố. Chúng tôi cũng mua và thử nhiều món ở chợ Đồng Văn: bún, xôi ngũ sắc, à cả que kem trị giá 1 nghìn đồng nữa.

Chợ phiên Đồng Văn
Chợ phiên Đồng Văn

Chinh phục Đại đỉnh đèo Mã Pí Lèng

Sau khi đi chơi chợ phiên Đồng Văn, uống ly café nơi cực bức, chúng tôi về phòng thu dọn đồ đạc để chinh phục đèo Mã Pí Lèng nổi tiếng. Lúc ra về chúng tôi có rẽ qua chỗ Café Phố Cổ tham quan và rồi tiếp tục đi hoàn thiện cuộc hành trình.

Chẳng có ai đến Hà Giang mà không đến Mã Pí Lèng cả, 1 trong tứ đại đỉnh đèo được cho là nguy hiểm, thách thức dân đi bụi nhất. Cái cảm xúc vui, hạnh phúc vì đã chinh phục thành công 1 trong những đèo hiểm trở nhất. Đúng thật như người ta nói, đứng trên đỉnh Mã Pì Lèng nhìn xuống dưới là dòng sông Nho Quế như một nàng thiếu nữ đang múa những điệu múa uyển chuyển nhất.

Sông Nho Quế
Sông Nho Quế

Tự nhiên tôi nhớ đến một niềm ao ước từ ngày mới biết đến Hà Giang, tôi đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó gặp được người yêu thương tôi thực sự, yêu luôn cả đam mê của tôi thì hai đứa sẽ dẫn nhau rong ruổi những ngày dài đến Mã Pì Lèng và có một nụ hôn ngọt ngào, đong đầy yêu thương và đam mê ở nơi đây. Ấy thế mà giờ đây vẫn một mình ở chố này, nghĩ cũng vui vui.

Vì là Mã Pì Lèng ước mơ, nên tôi bảo xế chuyển tay lái cho tôi, tôi muốn được tự lái xe, đổ đèo ở con đường này và thế là tôi lên xe. Ôi cái cảm giác ấy, thích mê tôi lái xe mà trong đầu chẳng suy nghĩ về điều gì cả, cứ đổ đèo theo cảm xúc mà thôi, nghĩ lại cũng thấy có chút run người.

Tạm biệt Hà Giang

Trở về thành phố Hà Giang, về Tuyên Quang và đặt chân đến quê nhà Thái Nguyên vào cái lúc 1h30 sáng, mông thì chai lì, mắt thì ngồi trên xe nhắm tịt, gật gù, tự nhiên lúc ấy yêu anh xế không tả được vì ông ấy chẳng buồn ngủ gì cả, may thật đấy, mình đươc ngồi sau ngủ ngon lành hihi. Về tới phòng, cất đồ đạc, tôi và con bạn lăn ra ngủ như thể lâu lắm mới được nằm trên cái giường thân thương của mình, và ôi hôm sau học tiết đầu tiên lúc 6h30 sáng, trên lớp mà tôi cứ gật gù, ngất ngưởng. Thôi thì vì theo đuổi cái mình thích nên tôi cũng nhẹ nhàng với 5 phút ngủ lúc giờ giải lao.

Tạm biệt Hà Giang
Tạm biệt Hà Giang

Chuyến đi Hà Giang 3 ngày 2 đêm kết thúc, nhưng dư âm của Hà Giang đọng lại trong tôi lâu quá, giờ này sau hơn 2 tuần tôi vẫn chưa hết những thứ cảm xúc mà chuyến đi để lại. Cái cảm xúc mà tôi chẳng biết dùng lời lẽ nào để miêu tả cả.

Tôi trở về và gửi lại Hà Giang –  những cảm xúc bùng nổ của Thanh Xuân! Hẹn một ngày sẽ gặp lại và yêu thương nhau như lần đầu.

Hà Giang đẹp lắm.

Mộc !

Like và theo dõi Chúng ta đi đâu?

Anh Văn Anh

Xin chào! Tôi là Văn Anh - Một con người nhỏ bé thích uống Cafe mê xê dịch! Tôi viết blog theo phong cách kể chuyện. Tất cả những bài viết trên blog đều do tôi hoặc bạn tôi kể lại những chuyến đi của mình, hi vọng những gì mà chúng tôi chia sẻ sẽ giúp cho các bạn có một chuyến đi thú vị! Cảm ơn các bạn đã ghé qua blog của tôi! Hỗ trợ 24/24 về các địa điểm mà tôi đã chia sẻ: 036.201.3322

4 thoughts on “Có một Hà Giang như vậy trong tôi !

  • 09/09/2016 at 11:40
    Permalink

    mình là 1 người rất thích đi phượt, nhưng vì là 1 nhân viên văn phòng và nhiều công việc ngoài giờ khác nên thời gian cũng không có nhiều. Tuy vậy mình cũng tranh thủ những ngày nghỉ lễ tết để tham gia vào các tua phượt ngắn. Cảm giác khi được chạy xe các đoạn đường mình chưa từng đặt chân đến, được ngắm nhìn khung cảnh trời đất mới cuộc sống nó có ý nghĩa làm sao. 🙂

    • 09/09/2016 at 18:35
      Permalink

      Cảm ơn những chia sẻ của bạn. Mình cũng giống bạn cũng cả ngày đi làm chỉ chờ đến lúc được nghỉ rồi lại xách ba lô lên thôi.hi.
      Chúc bạn có những chuyến đi thú vị nhé, hi

      • 16/09/2016 at 15:56
        Permalink

        Bạn có thể chỉ cho mình đường đi sang Tam Đảo được ko? Nghe nói có đường tắt đi gần lắm.

        • 16/09/2016 at 22:37
          Permalink

          Bạn muốn hỏi từ đâu đến Tam đảo?

Comments are closed.

Social media & sharing icons powered by UltimatelySocial
error

Kết nối với Chúng ta đi đâu?

error: Content is protected !!